Nghề kết cườm là một nghề truyền thống của người Việt Nam, đặc biệt là ở các vùng quê ven sông Hồng. Nghề kết cườm có nguồn gốc từ thời Lý – Trần, khi mà các nữ tu sĩ ở chùa Cổ Lễ (Nam Định) đã sáng tạo ra cách kết cườm trên vải để làm đẹp cho các bức tranh Phật giáo. Từ đó, nghề kết cườm đã lan rộng ra các vùng lân cận và trở thành một nét đẹp văn hóa của người dân đồng bằng Bắc Bộ.
Nghề kết cườm đòi hỏi sự khéo léo, tỉ mỉ và kiên nhẫn của người thợ. Cườm là những hạt nhỏ bằng thủy tinh, có nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau. Người thợ phải chọn lựa cườm phù hợp với mẫu thiết kế, sau đó dùng kim chỉ để kết cườm lên vải theo các đường nét và họa tiết mong muốn. Một tấm vải kết cườm có thể mất từ vài ngày đến vài tháng để hoàn thành, tùy thuộc vào độ phức tạp và kích thước của sản phẩm.
Nghề kết cườm không chỉ mang lại giá trị kinh tế cho người lao động, mà còn góp phần bảo tồn và phát huy di sản văn hóa dân gian. Các sản phẩm kết cườm thường được sử dụng để trang trí cho các công trình kiến trúc, nghệ thuật, tôn giáo, hoặc làm quà tặng, lưu niệm cho du khách. Nghề kết cườm cũng là một phương tiện để thể hiện tâm hồn nghệ thuật và tình yêu quê hương của người thợ.
Nghề kết cườm hiện nay đang đối mặt với nhiều khó khăn và thách thức, do sự cạnh tranh của các sản phẩm công nghiệp hóa, giảm nhu cầu thị trường và thiếu nguồn nhân lực. Tuy nhiên, nghề kết cườm vẫn có những nỗ lực không ngừng để tồn tại và phát triển, bằng cách đổi mới công nghệ, nâng cao chất lượng và đa dạng hóa mẫu mã. Nghề kết cườm là một phần không thể thiếu của nền văn hóa Việt Nam, và xứng đáng được tôn vinh và trân trọng.